Đi theo tiếng gọi của những tầng mây uốn lượn quanh thung lũng, chúng tôi bắt đầu hành trình chinh phục đỉnh Lảo Thẩn.
Tôi đã từng đến Y Tý vài lần nhưng đây là lần đầu quyết định chinh phục một đỉnh núi. Cũng lên kế hoạch cũng ngồi mường tượng giây phút hòa mình với mây núi, tham lam hít hà không khí trong lành nhưng sự thật hơi… khác. Chúng tôi khởi hành vào một ngày mưa cuối thu.
Mang trên lưng đồ dùng cá nhân, đồ ăn vặt, nước uống, một số loại thuốc và 4 bộ áo mưa sử dụng một lần, tôi vẫn hy vọng ngày mai sẽ hửng nắng. Sau khi ăn trưa dưới chân núi, chúng tôi bắt đầu chinh phục nóc nhà của Y Tý đại ngàn. Đỉnh Lảo Thần (Nhìu Cồ San bố) cao 2860m thuộc xã Phìn Hồ (Bát Xát – Lào Cai). Để lên đến đỉnh, chúng tôi phải leo gần 9km đường rừng.
Đầu đội mưa, chân đeo ủng, chúng tôi lội nước lội bùn qua khu vực sân bay Phìn Hồ. Đoàn chúng tôi gồm 7 người: 2 người dân địa phương kiêm hướng dẫn viên, 2 người bạn đồng nghiệp đã từng đến đây và 3 người chưa từng đi. Tôi trong top người chưa từng thám hiểm nơi này. Bắt đầu hành trình, mọi người chuyện trò về cuộc sống của người dân Hà Nhì, người Mông.
Đi qua một vài nhà dân, một vài nương ngô, chúng tôi bắt đầu… leo thực sự. Trời mưa ngày một nặng hạt, sương mù ngày một dày đặc. Chúng tôi men theo đường mòn. Nước mưa chảy thành dòng, lạnh buốt. Mồ hôi bắt đầu rơi hòa cùng với nước mưa mặn chát. Nếu không có quyết tâm có lẽ chúng tôi đã quay đầu.
Những con dốc như thang dựng đứng khiến đầu gối phải nâng cao ngang ngực. Một chút hành lý trên lưng khiến bả vai bắt đầu nặng trĩu. Bước chân bắt đầu chậm lại, nhịp thở bắt đầu dốc. Cứ sau 30 phút leo núi, chúng tôi lại dừng lại uống nước ăn chút kẹo gừng bởi cảm giác say sẩm mặt mày như tụt huyết áp xâm chiếm. Phía trước những con dốc nhỏ nối nhau ẩn hiện trong màn sương mù.
Trên hành trình chinh phục “dốc bỏ cuộc”, chúng tôi bắt gặp một vài cây đỗ quyên đang ra nụ. Những bụi hoa sim tím xuất hiện với mật độ dày đặc hay một vài loại hoa rừng lạ mắt. Tất cả đều đang được gột rửa sạch sẽ. Khung cảnh hiện tại trông như một bức tranh huyền bí, âm u. Có lẽ là dân văn phòng nên hành trình leo núi của chúng tôi gặp nhiều thử thách và tốn nhiều sức hơn. Trời mưa đỡ mất sức hơn ngày nắng. Ai nấy trong đoàn đều ý thức được việc phải di chuyển nhanh hơn bởi mây mù và trời nhanh tối. Những cung đường thoải, cả đoàn cố gắng đi nhanh hơn.
Sau hơn 2 tiếng, chúng tôi có mặt tại mỏn đá sống ảo – nơi ra đời hàng nghìn bức ảnh nghệ thuật của du khách thập phương. Mọi mệt mỏi dường như tan biến, cả đoàn thay nhau lưu giữ lại khoảnh khắc hùng vĩ của thiên nhiên. Theo lời kể của 2 hướng dẫn viên bản địa, tại độ cao 2500m này, bà con dân tộc người Mông trồng rất nhiều cây xuyên khung.
Đoạn đường từ mỏn đá lên đến lán nghỉ tầm 30 phút, xuyên suốt quãng đường là hai hàng cây dương xỉ đang gả sang màu cánh gián. Cung đường thoải giúp chúng tôi phần nào lấy lại được sức khỏe không còn vừa leo vừa thở. Sau một đêm nghỉ lại trong lán, chúng tôi tiếp tục hành trình chinh phục đỉnh Lảo Thẩn. Sáng sớm, sương mù theo gió bao quanh lán nghỉ. Lại một ngày mưa nữa bắt đầu.
Ở độ cao 2600m, cái lạnh của mùa đông thực sự khiến chúng tôi xuýt xao. Mây mù khiến tầm nhìn giảm xuống, chúng tôi càng mong đến khoảnh khắc lên đến đỉnh. Bước chân nhanh hơn vượt qua đoạn dốc đứng, chúng tôi quen dần với việc điều hòa nhịp thở. Trời mưa đường trơn. Cảm giác chinh phục điều gì mới mẻ thôi thúc chúng tôi.
Sau tất cả, chúng tôi đã có mặt tại đỉnh núi Lảo Thẩn. Phóng tầm mắt ra xa, mây mù giăng kín, trời vẫn mưa, mệt mỏi tan biến và hạnh phúc vỡ òa. Dù không tận mắt thấy được mây trời như trốn tiên cảnh, chúng tôi vẫn tự hào bởi đã có những trải nghiệm tuyệt vời. Chúng tôi chụp một vài tấm ảnh đánh dấu lần đầu chinh phục một đỉnh núi cao trong cuộc đời. Có lẽ một ngày gần nhất chúng tôi sẽ quay lại đây để tận mắt hòa vào biển mây!
Hành trình leo Lảo Thẩn của chúng tôi dường như không một phút nào ngớt mưa, càng lên cao mưa càng nặng hạt. Nếu vì yếu tố thời tiết mà bỏ cuộc có lẽ chúng tôi không biết tiếng gió rít, mây mù, đặc biệt là tinh thần đồng đội. Giây phút chúng tôi cùng đặt chân lên đỉnh nhìn lại hành trình gian nan đã vượt quá mới thấy trân quý như thế nào!
Để lại phản hồi